Ngày vừa mới lên
ngay vua moi len
	
	
	Có một câu chuyện vui như vầy. Trong ngôi làng nọ, mỗi sáng có một vị tu sĩ 
	thức dậy, rời nhà và đi xuống phố để đến đền thờ của mình. Sáng nào ông cũng 
	đều làm việc ấy. Một hôm, khi đi ngang trạm canh ông gặp một người lính gác, 
	anh này biết việc làm hằng ngày của vị tu sĩ, nhưng muốn đùa cợt  nên hỏi: 
	“Sáng nay Thầy đi đâu đó?”
 
	
	
	    Vị tu sĩ trả lời, “Tôi cũng không biết chắc nữa!”  Anh lính gác hơi bực 
	mình, hỏi lại “Thầy đi đâu, đừng đùa với tôi nhé!” Vị tu sĩ vẫn đáp, “Thú 
	thật, tôi không biết mình sẽ đi đâu sáng nay!” Anh lính nghĩ vị tu sĩ muốn 
	châm chọc mình nên bực tức và bắt nhốt ông lại. Vị tu sĩ nhìn anh lính gác 
	nói, “Anh thấy không, tôi có nói dối anh đâu, mỗi sáng thì tôi thường đi 
	xuống đền thờ, nhưng hôm nay tôi đâu có biết là mình sẽ đi vào tù !”
 
	
	
	Hạnh phúc là tự tại giữa khổ đau
 
	
		
 
		
		Mà đó cũng có thể là một điều hay phải không bạn, đâu ai biết được! Hôm 
		nay ta có thể đang đối diện với những muộn phiền, khó khăn, nhưng ngày 
		mai tất cả có thể sẽ hoàn toàn đổi thay… 
	
	  Tôi nghĩ rằng trong giây phút hiện tại này, dầu có thể chúng ta đang phải 
	đối diện với những vấn đề, hay những hoàn cảnh bất như ý, nhưng mình hãy 
	sống trọn vẹn với nó. Với một thái độ tiếp nhận trong sáng, và không mong 
	cầu, ta có thể thấy ra rằng, chính những khó khăn ấy giúp mở ra cho ta thấy 
	được những dính mắc và trói buộc của mình. 
    Cuộc sống bao giờ cũng có những khó khăn, nhưng tôi không để cho những bận 
rộn và âu lo ngăn trở không cho tôi tiếp xúc được với thực tại chung quanh mình, 
được ngồi với người thân, đi dạo trên con đường nhỏ nắng ấm, mỉm cười trong một 
ngày mưa… Bạn có thấy không, những hạt giống hạnh phúc cũng như những đóa hoa 
sáng nay, khi nắng ấm về, nào có ai nhắc đâu mà rồi chúng vẫn sẽ nở rộ. 
 
	
 
	
	    Trong cuộc đời có những cái mà ta không nên, và cũng không thể, làm cho 
	chúng nhanh lên được. Chúng cần thời gian, chúng cần sự chậm rãi. Và khi ta 
	thúc hối những gì không thể thúc hối, khi ta không còn biết có mặt trọn vẹn 
	với thực tại, ta vô tình đánh mất đi hạnh phúc trước mắt bằng một sự mong 
	cầu nào khác xa xôi. 
	
	    Tôi nghĩ, hạnh phúc chân thật không thể đạt được bằng sự cố gắng thay 
	đổi hoàn cảnh, hay một nỗ lực để đạt đến một trạng thái nào đó, mà là do sự 
	trở về tiếp xúc với tất cả bằng một thái độ buông xả, và một cái thấy chân 
	thật hơn. Nếu như, ta biết bớt đi những lăng xăng tìm cầu của mình bạn hả, 
	thì có lẽ những khổ đau trong cuộc đời này cũng sẽ bớt phức tạp hơn nhiều...
	
	
	
	Sáng nay, ngồi bên một tách cà phê nóng, với những khuôn nắng đẹp trên sàn 
	gỗ in từ khung cửa lớn. Ngoài kia, nắng trải hồng trên con đường đất nhỏ. 
	Ngày hôm nay sẽ mới hơn ngày hôm qua. Đó là chuyện tự nhiên thôi. Muộn phiền 
	đi, hạnh phúc đến, đâu phải ai gọi mời. Tôi nghĩ mình hãy tập mở lòng ra, 
	cho mây trắng thênh thang bay, cho bầu trời xanh hơn, cho dòng suối trong 
	hơn, cho những bước chân hồn nhiên hơn, và cho ta đừng đánh mất thêm nữa một 
	ngày vừa mới lên.
 
	
	    Tôi có đọc được bài thơ hài cú này, không biết tên tác giả,
	
	
	Người chiết tự trong đêm
	Chữ bình tâm loay hoay xếp mãi
	Quên ngày mới vừa lên
 
	
	
	Anagram at night
	Could not arrange "peace of mind"
	Missed the dawn's light.
 
	
	
	    Hay quá phải không bạn!  Có nhiều lúc trong đêm tối của cuộc đời, chúng 
	ta vì cứ mãi loay hoay lo sắp xếp hạnh phúc cho mình, mà lại vô tình không 
	thấy được một bình minh vừa mới đang lên ngoài cửa sổ…