Mấy ngày nay trời trở lạnh.  Lại thêm cơn mưa ướt át 
luồn trong gió, thấm vào không gian làm mình cảm thấy lạnh hơn.  Tối qua trời có gió thật lớn, tôi nghe tiếng lá ào ạt nổi lên từng 
đợt ngoài sân, gió lùa ập mạnh vào khung cửa sổ.  Sáng bước ra ngoài, sân 
nhà đêm trước phủ đầy lá, giờ sạch không!  Khu rừng nhỏ sáng nay cũng đã rụng 
gần hết lá.
Vào những ngày được nghỉ, chúng ta thường có thì giờ dành riêng cho 
chính mình.  Nhưng bạn biết không, giữa một cuộc sống quen với những bận rộn và 
vội vã, đôi khi có dịp ngồi yên lại, dường như người ta lại cảm thấy rất xa lạ 
trước sự có mặt của một không gian lặng yên.
Bước Vào Sự Thinh Lặng

 
Ngày xưa tôi có xem một 
cuốn phim với tựa đề “Into the Great Silence.”  Đây là một cuốn phim tài liệu về đời sống trong 
tu viện cổ Grande Chartreuse trên vùng núi Alps ở Pháp.  Cuốn 
phim quay lại những sinh hoạt hằng ngày trong hoàn toàn thinh lặng của các tu sĩ 
thuộc dòng tu kín Carthusian.
Người đạo diễn của cuốn phim đã phải sống trong tu viện nửa năm, và chỉ quay 
phim bằng ánh sáng của thiên nhiên.  Và để tránh ảnh hưởng đến đời sống thinh 
lặng của các tu sĩ, ông ta không được phép tiếp xúc, nói chuyện với bất cứ ai 
trong tu viện, và cũng không được mang theo một người nào khác trong đoàn làm phim.
Lẽ dĩ nhiên là sự thinh lặng trong tu viện không phải hoàn toàn 
tuyệt đối.  Cũng có lúc các vị tu 
sĩ nói chuyện và phát biểu, như trong các buổi lễ, khi sinh hoạt chấp tác, hay 
vào mỗi cuối tuần khi cùng đi dạo bên ngoài.  Nhưng tinh yếu của sự thực tập vẫn đặt trên nền tảng của một sự 
thinh lặng.
 
Cuốn phim mở đầu bằng một cảnh mùa đông, khi cả vùng núi Alps và tu 
viện phủ tuyết trắng xoá, vạn vật như đông đá.  Giữa khung cảnh thinh lặng, ngồi trong tu viện 
nhìn ra khung cửa sổ, ta dường như nghe được âm thanh của từng bông tuyết rơi.  Trong 
thinh lặng, ta có thể cảm nhận được sự có mặt của những sự kiện tầm thường chung quanh mình, một cách thật sâu sắc.  Thời gian từ tốn 
xoay không gian, tiếng cây lá chuyển mùa, giọt nước đá tan trên cỏ, áng mây trôi 
ngang qua, bầu trời khuya vụn vỡ ngàn sao… tất cả đều đang vận hành tự nhiên 
trong một thế giới lặng yên.
Điều ta cần lắng nghe là 
chính mình
Cuộc sống hằng ngày của 
chúng ta, so với cuốn phim ấy, là một thế giới hoàn toàn khác hẳn.  Những bận rộn chung quanh 
khiến ta không có thì giờ để ngồi yên, để thật sự tiếp xúc được với những gì 
đang có mặt.
Trên 
con đường đi, bạn có bao giờ nghe được âm thanh của một chiếc lá rơi, hay một 
khuya bước qua cửa sổ chợt dừng yên nhìn sân cỏ trước nhà ngập ánh trăng...  Thật 
ra, trong cuộc sống ngày nay chúng ta ít khi có cơ hội để sống với thinh lặng, 
mà tôi nghĩ dẫu có đi chăng nữa, ta có khả năng tiếp xúc được với nó chăng?
Tôi 
được nghe một người quen kể rằng có lần anh đi ăn trưa 
với một nguời bạn.  Anh chọn một quán ăn nhỏ vắng người, 
để hai người có dịp nói chuyện.  Trong tiệm ít khách, chỉ có những âm thanh hỗn 
tạp bình thường của tiếng chén dĩa trong nhà bếp, tiếng máy tính tiền, vài người 
khách nói chuyện ở dãy bàn bên kia, tiếng nhạc êm nhẹ…  Bất chợt điện trong phòng bị cúp!  Không 
gian chung quanh như đứng dừng hẳn lại, căn phòng đột 
nhiên trở nên im phăng phắc một cách lạ kỳ.  Anh bạn nói, sự thinh lặng bất chợt 
ấy thật khó chịu và như điếc cả tai!  It’s deafening! 
 
 
Nhưng giây phút ấy đã khiến anh chợt dừng lại và ý thức được rằng, 
sự ồn ào trong cuộc sống đã giúp chúng ta tạm làm khỏa lấp một khoảng trống 
trong chính mình.  Có lẽ vì vậy mà người 
ta lại thường tìm cách trốn tránh sự yên lặng, để khỏi phải đối diện với một sự 
trống vắng trong ta…
Tôi 
nhớ có một đoạn trong cuốn phim, vào một ngày cuối tuần đi ra ngoài, họ cùng 
ngồi với nhau bàn thảo về một vài nghi thức trong buổi lễ ban sáng.  Một 
vị tu sĩ phát biểu, “Không phải mục đích của những biểu tượng là để chúng ta 
tìm hiểu về ý nghĩa của chúng, mà chính ta mới là điều cần phải được tìm hiểu.”  
Thật ra, những lễ nghi hình thức chung quanh chỉ để 
giúp ta quay lại và thấy ra được chính mình mà thôi.  Các tu 
sĩ ấy không hề đặt câu hỏi về sự thinh lặng, mà chính sự thinh lặng đã đặt ra 
câu hỏi về chính họ.   
Và 
bạn cũng đừng nghĩ rằng thinh lặng có nghĩa là ta không làm gì cả, mà khi ta có 
một sự thinh lặng, ta sẽ tiếp xúc được với những yếu tố mầu nhiệm tự nhiên đang 
có mặt chung quanh mình, với một cái nhìn sâu sắc.
Vẫn là nhiệm mầu
 
Nhưng mầu nhiệm không có 
nghĩa là sự việc sẽ xảy ra theo ý mình muốn, mà mầu 
nhiệm có nghĩa là vì nó trong sáng tự nhiên.  Có thể đối với ta thì trời xanh mây trắng mới là mầu nhiệm, nhưng 
đối với người khác có thể trong cuộc đời họ đang cần một ngày mưa mát.  Một 
buổi sáng bước ra ngoài, dưới nắng ấm, thân ta vui khoẻ, hoặc một chiều bước 
chân ở sở về, tâm ta đầy những lo lắng và mệt mỏi.  Cả hai 
giây phút ấy có thật sự là nhiệm mầu như nhau không bạn hả? 
Tôi nhớ có một vị thiền sư thường ca ngợi giây phút hiện tại nhiệm 
mầu.  Có một thiền sinh phát biểu, trong giây phút 
này anh ta đang gặp những vấn đề khó khăn và có nhiều đau đớn, đời sống đâu có 
gì là nhiệm mầu?  Vị thiền sư đáp, tuy cuộc sống có 
những lúc khó khăn, không dễ chịu, nhưng nó vẫn là nhiệm mầu.  It’s 
not pleasant, but it’s still wonderful!
Nó nhiệm mầu là vì ta vẫn 
có điều kiện để tiếp xúc được với thực tại, để thấy được những gì thật sự đang 
xảy ra, để buông bỏ những dính mắc của mình, để thấy sự vận hành của pháp, để 
biết được sự có mặt của tuệ giác và tình thương chung quanh ta.  Mà tất cả 
những điều ấy chỉ có thể xảy ra trong giây phút này mà thôi!
Thênh thang như bầu 
trời
Hạnh phúc không phải là 
vì sự việc xảy ra theo ý mình, mà do ở thái độ buông xả 
của ta.  Trong một khoá tu tôi được học một bài kệ về hạnh phúc, và tôi vẫn 
thường thầm ghi nhớ nó vào mỗi buổi sáng, trưa, chiều, tối, trong những ngày bên 
ngoài nhiều mưa gió hoặc vào những hôm trời đầy nắng ấm.
Mong cho trong tôi không có sự thù nghịch nào
Mong cho tâm tôi được an vui và hạnh phúc
Mong cho thân tôi được an ổn và nhẹ nhàmg
Mong cho tôi được thảnh 
thơi
Nhưng bạn cũng đừng nghĩ đó là một sự mong cầu nào hết, vì mục tiêu của nó là cả 
một bầu trời rộng mênh mông!  Thật ra những lời kệ ấy không phải là một sự tập 
luyện hay mong muốn nào mà chỉ để nhắc nhở cho ta có một thái độ buông bỏ, và 
trở về lại với những gì trong lành đang có mặt sẵn trong ta.
 
Hãy 
buông bỏ đi những khổ đau không cần thiết, vì trong ta không có một sự thù 
nghịch nào, chỉ là an vui và hạnh phúc, là an ổn và nhẹ 
nhàng.  Mỗi niệm như một mũi tên buông thả, bay thong dong vào 
bầu trời cao rộng thênh thang, nơi nào nó đến cũng là mục đích.  Vì trong 
một sự tĩnh lặng lớn mọi việc đều có mặt trong sáng và tự nhiên.
Nguyễn Duy Nhiên
Nguồn: Hoằng Pháp 34